Tôi ở phòng trọ từ thời sinh viên đến nay. Chỉ một khu trọ đó thôi, nhưng chuyển qua chuyển lại phòng này phòng khác. Ngồi nghĩ lại cũng có nhiều chuyện vui, nhưng tôi nhớ nhất là chuyện con rắn.
Đó là hôm mùng 5 tháng 5 âm lịch, Tết Đoan Ngọ. Tôi và hai bạn tôi, đang ngồi trong phòng trọ thì mấy bạn phòng bên và cả ông chủ nhà chạy ồn ào cả lên. Tôi bước ra ngoài nhin thì thấy họ đang đuổi đánh một con rắn. Không biết có liên quan gì đến câu: “Len lén như rắn mùng Năm” không nữa. Nhưng rõ là rất trùng hợp. Mà nó đang bò rất nhanh. Len lén đâu mà len lén?
Khổ cái là nó đang chạy về phía tôi. Tôi hoảng quá nhảy vội vào phòng đóng cửa lại.
Phòng tôi lúc ấy là phòng cuối cùng. Trước mặt là một bức tường, con rắn chả biết chạy đâu Lúc ấy có xe bạn tôi, Hoàng, dựng bên ngoài. Con rắn chui vào xe. Chả biết chui vào đâu, rồi biến mất.
Biến mất thực sự. Mấy bạn phòng bên và cả ông chủ nhà đang quyết tâm làm bữa thịt rắn, nên lùng kiếm rất kỹ, mà không thấy.
Báo hại bạn tôi, sợ rắn, không dám ra dắt xe đi đâu hết. Ngồi chờ mãi coi nó có chạy ra khỏi xe không? Đến chiều hết cách lẩn tránh thì lấy nước ra dội lên xe. Xem nhỡ con rắn có sợ nước mà chui ra? Cũng chẳng thấy đâu. Đến lúc ấy, bạn tôi mới dám dắt xe vào nhà. Rồi lên gác nằm… nhìn xuống. Hihi…
Chẳng có gì diễn ra cho đến đêm khuya. Lúc ấy, tôi đang say sưa ngồi học bài bên cạnh chiếc bàn cạnh cửa sổ. Bỗng bạn tôi, Trung, nói to: “Mày ngồi im nghe Công, đừng cục cựa.”
Tôi thấy lạ, ngước mặt nhìn lên thì hỡi ôi, một con rắn đang từ ngoài bò theo kẽ hở cái cửa sổ vào nhà. Người nó đã hơn nửa mét là lọt vào nhà rồi, và cái đầu nó thì đang cách mặt tôi một đoạn khá gần. Hai cái lưới như cái nĩa đang đưa ra, rụt vào. Rất đáng sợ.
Tôi phát hoảng, nhảy phốc về phía sao, suýt gãy cả ghế. Thầm trách thằng bạn. Nó nghĩ sao mà kêu tôi ngồi yên, đừng cục cựa trong khi con rắn trước mặt tôi kia chứ. Nhưng cũng cảm ơn nó đã phát hiện ra và cảnh báo cho tôi. Chứ không, tôi mà cứ học say sưa thế, không chừng con rắn quấn vào cổ tôi rồi mà tôi cũng không biết không chừng. Hihi…
Lúc đó hoảng thật. Còn Trung thì nó đã lui ra đến tận sau bếp. Nó cầm con dao lưỡi dài. Từ từ tiến lại gần con rắn. Con rắn nữa người còn vẫn còn kẹt trong khe cửa, đưa mắt ngõ.
Vụt…, thằng bạn tôi ra tay. Bụp… Á, á, á….
Cái đầu con rắn lăn long lóc dưới nhà. Cái thân nó vẫn còn đung đưa, đung đưa. Máu phun ra từ cổ, rơi vãi khắp nền nhà, văng cả trên bàn. Tanh không chịu được.
Trung lùi lại, hai thằng bất thần đứng nhìn nhau. Nhìn con rắn không đầu đang phun máu.
“Chẳng còn cách nào khác. Sợ quá.” Trung nói.
“Ừ… Mày mà không ra tay, tao chắc ra ngoài đường mà ngủ” Tôi thừa nhận. Tôi cũng thấy ác, mà còn cách nào khác đâu.
Rồi tôi kêu mấy bạn phòng bên qua mở cửa sổ, lấy con rắn về làm thịt. Anh em tôi phải dọn phòng, lau phòng đến tận khuya mà chưa ngủ được.
Máu rắn tanh quá. Nhất là khi chưa vô nồi. Còn vào nồi rồi. Rõ ngon. Các bạn phòng bên nấu xong dĩ nhiên kêu anh em tôi qua góp vui chứ. Hihi…
Con rắn này quả thật là tới số rồi. Lúc chiều vất vả thế mới trốn được. Tối lại đun đầu vào nhà tôi. Báo hại anh em tôi một hôm mùng Năm đáng sợ.
Công nhận là thầy cũng nhát gan thật, mà bạn thầy cũng gan dạ ko kém! Em ko dám dùng dao chém con rắn đâu vì làm như vậy sẽ bị hư dao, em ghét rắn lắm (do hồi nhỏ có con rắn cắn thằng em của em xém chết) nên gặp con nào là quyết giết cho được!
Ừ. Cái gì chứ rắn thì nhát. Có nói dạn bao giờ đâu? Hihi…
he he!!!! 😀
Nhớ hồi đó ở phòng với Công, tết đoan ngọ rắn chui vào xe và biến đâu mất.Phải là câu chuyện này hok ta? Mà buổi tối chắc ngủ say sưa nên không biết nhỉ?
Cái xe đó là xe của mày đúng không Nguyên? Tao cũng chả nhớ xe ai?
Hình như tối đó mày đi chơi không có ở nhà. Thằng Hoàng, thằng Trung gì chém đó.
Thật đáng sợ … và tội nghiệp con rắn
Thịt rắn ngon lắm bạn!
ừa, hình như tối đó sợ rắn cắn nên trốn nhà. Ủa, vậy con rắn bị chém với con rắn chui trong xe là 1 con hay 2 con dzi?
Chắc là một con đó Nguyên. Hihi… Chứ đâu mà lắm thế? Hihi…
Thit ran ngon lam do ban Cong. Khi nao tim duoc nho nau chao an nhe, bo lam do.
Không biết làm… chứ ngon thì biết rồi! Hihi…