Hai tuần rồi, tôi thực sự bận rộn nhiều việc. Đến nỗi mà tôi có rất nhiều trải nghiệm và ý tưởng thú vị nhưng vẫn phải để Blog tôi “rêu phong” phủ đầy. Nhưng tôi vừa chứng kiến một sự việc, một trải nghiệm hết sức thú vị. Trải nghiệm đó đã thôi thúc tôi phải viết, viết ngay khi có thể. Vì tôi sợ những cảm giác thú vị đó sẽ bị thời gian xóa nhòa.
Đó là một câu chuyện thật giản dị nhưng có thật, diễn ra vào hôm qua, một ngày đầu tháng Tư nắng cháy. Cái nắng Sài Gòn như cháy da, cháy thịt. Nắng khiến con người ta e ngại phải ra đường. Nắng khiến người ta dù đeo kính râm, khẩu trang, và áo khoác vẫn nghe da thịt mình khen khét. Nắng khiến người ta chạy xe vội vã, cau có và dễ nổi quạu.
Tôi có hẹn lúc 3 giờ chiều và do đó phải đi ra ngoài lúc 2 giờ. Chả thú vị gì khi ra đường vào giờ này. Vừa đến ngã tư Thủ Đức, lại gặp đèn đỏ gần 90 giây (Tôi đến ngã tư lúc đèn vừa chuyển sang đỏ nhưng không muốn vượt, nên đành phải chờ). Hic… Quả là một thử thách khó chịu lúc giữa trưa nắng gắt.
Tôi tắt máy xe, nhăn nhó nhìn cái đồng hồ đếm ngược gần như không chịu nhảy số (Nó có nhảy số bình thường, nhưng tôi thấy nó như là không chịu nhảy vậy).
Bỗng có một ông cụ già, trên mình mặc một bộ đồ vải cũ, đầu đội nón lá, tay cầm tập vé số, ở phía trong lề đường bước ra, chìa tập vé số trước mặt từng chiếc xe máy, mời mua. Trời nắng gắt, nhìn mặt mũi ông cụ đỏ phừng phừng, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại. Trời nắng gay gắt quá cũng làm cho con người ta trở nên cau có, khó chịu. Một số người phớt lờ không quan tâm. Một số người thì cau có, khó chịu ra mặt với ông cụ khi ông chìa tập vé số về phía họ.
Tự nhiên tôi thấy thương ông cụ. Nghĩ bụng ông cụ đã chừng ấy tuổi, mà giữa trưa mà phải đội cái nắng gay gắt này, ra đường bán vé số. Tôi đã không còn ông nội, cũng không còn ông ngoại. Hai con người tôi hết mực yêu thương và kính trọng ấy, cũng đã không thể chống lại các quy luật của tự nhiên để mà sống mãi cùng với tôi.
Nhìn cụ, trong phút chốc, tôi nhớ về ông nội. Nhớ về chòm râu dài, mái tóc bạc trắng của ông. Nhớ ông cười thật hiền từ như một ông tiên. Nụ cười nhăn nheo vì tuổi tác. Tôi cũng nhớ về ông ngoại. Ngoại tôi cao to, miệng rộng lại rụng hết cả răng nên nhìn móm mém.Nhưng ông lại cười sảng khoái, tự nhiên, nụ cười quên hết âu lo, phiền não, nụ cười mà tôi hay trêu đùa là gió lùa… vào tận phổi (vì không còn răng chận gió lại. Hihi…)
Đang suy nghĩ, thì ông lão chìa sấp vé số về phía tôi. Tôi không thường xuyên mua vé số. Và hôm nay, tôi cũng không muốn mua. Tôi vẫy tay từ chối. Nhưng kèm với cái vẫy tay, tôi nở một nụ cười. Một nụ cười thân thiện nhất có thể của tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại cười. Có lẽ, vì tôi bắt gặp hình ảnh của ông nội, ông ngoại tôi từ hình ảnh của ông hay vì tôi thấy ông vất vả quá.
Và chỉ trong một khoảng khắc, điều kỳ diệu đã xảy ra. Ông lão, sau một thoáng có vẻ khựng lại bất ngờ vì nụ cười của tôi (có lẽ ông lão không nghĩ rằng tôi sẽ nở một nụ cười) thì ông cũng ngoẻn miệng cười đáp lại. Mặt ông giãn ra, hàm răng cái rụng cái còn. Ông cười thật tươi. Nụ cười có khi còn rực rỡ hơn cả mặt trời chói chang. Ông cười, bao nét mệt nhọc trên gương mặt ông dường như tan biến mất, mà chỉ còn lại một nét gì đó phúc hậu, ấm áp, gần gũi, thân thương.
Và chỉ một khoảng khắc đó. Bao nhiêu cực nhọc, cáu gắt, khó chịu, nóng nực của tôi dường như cũng tan biến mất. Tôi vui. Vui vô cùng. Tôi vui vì không phải tôi đã mua giúp ông một tờ vé số, đã giúp cho ông một số tiền… mà tôi vui là vì một hành động hết sức nhỏ của tôi. Một nụ cười, chân thành và thân thiện, đã được đền đáp bằng một nụ cười. Tôi hy vọng rằng nụ cười ấy sẽ phần nào đó giúp ông cảm thấy bớt phần vất vả.
Tôi vui vì được đón nhận một nụ cười thật hiền từ phúc hậu của ông. Vui vì chỉ một hành động cho đi, dù rất nhỏ, như một nụ cười thì cũng lập tức được nhận lại. Và tôi vui, vì đôi khi, chỉ cần cho đi, dù một nụ cười, đã có thể mang lại niềm vui cho cả tôi và cho mọi người.
Có lẽ bạn cho rằng tôi quá nhạy cảm hay phóng đại sự việc. Chỉ trong một khoảng khắc ấy, chỉ một nụ cười, làm sao tôi có thể cảm nhận nhiều thứ như vậy? Nhưng tôi chắc rằng, nếu bạn nhìn thấy nụ cười ấm áp của ông lão, bạn cũng sẽ vui như tôi thôi. Nụ cười của ông khiến tôi vui suốt cả một buổi chiều. Khiến tôi suy nghĩ suốt cả một ngày về cho và nhận. Và tôi tin chắc rằng, nếu tôi cho đi, không toan tính, và tự chính trái tim mình, thì tôi sẽ mang lại những giá trị tuyệt vời cho mọi người, và cũng là cho chính bản thân tôi.
Tôi là một người thích chia sẻ. Trong thời gian gần đây tôi thường xuyên tham gia các đoàn từ thiện, thăm và tặng quà cho các cơ sở, trường khuyết tật, mồ côi, người già neo đơn. Tôi mong muốn chia sẻ một phần những khó khăn trong cuộc sống của những người bất hạnh hơn mình. Nhưng hôm nay tôi cũng học được một bài học lớn: Đôi khi, những sự chia sẻ rất nhỏ, nhưng đến từ chính trái tim, đến từ sự chân thành của mình, cũng đã có thể mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc đời.
Blog này có count view rating hok anh? +2 lượt xem entry này rồi đó! he he!
Hihi… Rất cảm ơn em đã ghé thăm.
Sao đọc gì mà +2 luôn dữ vậy em?
đọc lần 1 trong thầm lặng, lần 2 mới quyết định cmt cho biết sự có mẹt của mình! he he!
Quay lại cmt tiếp là 3 á? Hihi..
HAY LAM CHI MOT CU CHI THOI MA LAM CHO KHONG KHI THAY DOI, DOC MOT LAM – HAI LAN -BA LAN – VA SUY NGHI ,CUOC SONG TRAN DAY TINH YEU THUONG QUANH TA.!!!!
Nụ cười xuất phát từ trái tim luôn mang đến cảm giác ấm áp và thân thiện. Ngay cả khi ta buồn hãy mỉm cười sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, mình đã thử rồi, hiệu quả lắm!!!
Cười, trước là vì mình
Sau mới vì người khác.
Vì khi cười bạn vui trước.
Người khác mới “bắt chước” vui theo.
(Đùa thôi! Dù thế nào đi nữa, nụ cười luôn luôn tốt cho tất cả mọi người! Thật đấy!)
hay qua chi voi 1 nu cuoi qua nhung duong net cham pha cua thay em moi thay cuoc song them y nghia!
Chấm phá gì em? Thật tình là mình cảm nhận vậy!
Đúng vậy đôi khi ko phải tiền bạc hay vật chất mà cả người cho đi và người nhận được còn cảm thấy vui và hạnh phúc hơn cả khi có được những thứ gọi là vật chất đơn thuần, cái đó gọi là giá trị tinh thần vô giá mà đã bị cuộc sống hiện đại ngày nay đánh đổi dần bằng những thứ khác. Em cũng đã từng trãi qua những tình huống và cảm xúc như vậy.
Ừ. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn!
Vô tình lang thang trên mạng và vô tình biết trang này của anh. Những bài viết của anh chân thực, không cầu kỳ trau chuốt. Đọc xong, đọc lần nữa vẫn thấy hay. Như bài này, hình ảnh của ông cụ cũng làm em nhớ đến ông nội của em, ( giờ thì ông nội của em đã không còn rồi),nhớ nụ cười móm mém vì không còn răng của nội.. nhớ nhiều nhiều lắm anh à…
Hình ảnh này anh cũng chỉ kiếm trên mạng thôi Xuân à.
Anh cũng không còn ông nội nữa rồi. Ông anh là người anh kính trọng nhất. Nhưng đó là quy luật tự nhiên, biết làm sao được em?